Người dịch: Whistle
Tốn rất nhiều nhân lực, vật lực, hơn mười cường giả Hắc Thiết ra tay, truy sát mấy ngày, nhưng vẫn không thành công.
Cuối cùng…
Hình như có cao nhân ra tay, cứu Mông Nam.
Chết nhiều người như vậy mà không đạt được mục đích, lửa giận trong lòng Shirley, có thể tưởng tượng được.
Chu Giáp mặt không đổi sắc, bước đến doanh trại của quân đội:
“Tướng quân!”
“Chu Giáp.”
Ánh mắt Dương Vân Dực lóe lên, liên tục nháy mắt ra hiệu:
“Ngươi đến rồi, nghe nói ngày hôm đó, ngươi bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, sau đó tỉnh lại đã ở hạ du, vận may thật tốt.”
“Nhờ phúc của sư thúc.”
Chu Giáp chắp tay:
“Vãn bối không sao.”
“Hừ!”
Shirley đặt quyển sách xuống, nhìn Chu Giáp, lạnh lùng nói:
“Chu Giáp, ngươi vậy mà vẫn còn nhớ đến nơi này?”
“Không dám.” Chu Giáp nói:
“Nghe nói tướng quân triệu kiến, nơi này thiếu người, tuy rằng vết thương của Chu mỗ vẫn chưa khỏi, nhưng vẫn vội vàng chạy đến.”
“Rầm!”
Shirley đập bàn đứng dậy, trừng mắt nhìn Chu Giáp:
“Họ Chu kia, ngươi lâm trận bỏ chạy, coi thường quân pháp, hơn nữa, ngươi còn ra tay với thân binh của ta, vậy mà còn dám xuất hiện trước mặt ta?”
“Người đâu… bắt hắn ta lại cho ta.”
“Tướng quân.” Chu Giáp trầm giọng:
“Ngày hôm đó, Chu mỗ đã ra trận nhiều lần, với tu vi Hắc Thiết mới nhập môn, nhiều lần cứng rắn chống đỡ Mông Nam, thậm chí còn bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh.”
“Chuyện này, ai cũng thấy!”
“Sao có thể nói là ta lâm trận bỏ chạy?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Dương Vân Dực cũng gật đầu, giọng điệu bất mãn:
“Shirley tướng quân, ngài hiểu lầm rồi.”
Tuy rằng những người khác không lên tiếng, nhưng vẻ mặt cũng mất tự nhiên, ngay cả mấy người Tô gia cũng cảm thấy Shirley làm quá.
Biểu hiện của Chu Giáp ngày hôm đó, ai cũng thấy.
Mọi người đều từng giao đấu với Mông Nam, biết đối mặt với một Hắc Thiết hậu kỳ nguy hiểm đến mức nào.
Chu Giáp một mình cầm khiên chống đỡ trước mặt Mông Nam nhiều lần, cuối cùng còn bị đánh rớt xuống nước, sống chết chưa rõ.
Nói Chu Giáp lâm trận bỏ chạy, thực sự là khó có thể khiến người ta tâm phục.
“Tốt.”
Shirley mặt mày dữ tợn, nhìn mọi người, sau đó nhìn chằm chằm Chu Giáp:
“Vậy ngươi đánh thân binh của ta, có lời gì muốn nói không? Truyền lệnh binh là thể diện của quân đội, ngươi đánh bọn họ chính là không tuân theo mệnh lệnh.”
“Người đâu…”
“Ta không có.”
Chu Giáp cau mày:
“Thân binh của tướng quân bị thương sao? Có nặng không?”
“Rầm!”
Shirley đập bàn, tức giận nói:
“Họ Chu kia, đừng có giả vờ trước mặt ta, ngươi dám đánh người, chẳng lẽ không dám thừa nhận?”
“Chuyện ta không làm, tại sao phải thừa nhận?”
Chu Giáp bình tĩnh nói:
“Hơn nữa, nếu như ta đã đánh bọn họ, tại sao còn phải đến đây?”
“Chẳng phải là tự chuốc lấy phiền phức sao?”
“Ngông cuồng!”
Shirley tức giận:
“Bọn họ đã nói là ngươi đánh.”
“Tướng quân, đừng tin lời một phía của bọn họ.”
Chu Giáp lắc đầu:
“Lúc đó, ta đang ở cùng với My tiểu thư, Trần Oanh, Lôi Nhạc, bọn họ có thể làm chứng, ta chưa từng đánh ai.”
“Ngươi cùng phe với bọn họ, lời bọn họ nói sao có thể tin?”
“Hình như thân binh của tướng quân cũng là cùng phe, vậy sao lời của bọn họ lại có thể tin?”
Chu Giáp cười lạnh.
Nói tóm lại, cho dù đối phương nói thế nào, Chu Giáp đều cắn chết nói mình không hề ra tay, liên tục phủ nhận.
Không phải ta làm!
Ta không có!
Bọn họ vu khống!
Không gian trở nên yên tĩnh.
Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt kỳ lạ.
Loại chuyện này, nếu như một bên khăng khăng nói mình không làm, quả thực là không có cách nào để chứng minh, hơn nữa, mọi người đều từng bị mấy tên thân binh kia “ức hiếp”.
Trong lòng bọn họ ủng hộ Chu Giáp.
Nhất thời, không ai lên tiếng.
Shirley tức giận đến run người, ả ta chưa từng gặp kẻ vô sỉ nào như vậy, dám làm mà không dám nhận, giận đến bật cười.
“Tốt!”
“Tốt lắm!”
Shirley “xoẹt” một tiếng, rút kiếm ra chỉ vào Chu Giáp:
“Họ Chu kia, ngươi cho rằng không có chứng cứ thì ta không thể phạt ngươi sao?”
“Ta là chủ soái, cho dù muốn ngươi chết, ngươi cũng phải chết.”
“Ngươi muốn làm gì?”
Chu Giáp sầm mặt, quát lớn:
“Chu mỗ ta liều mạng vì chuyện của các ngươi, vậy mà tướng quân lại tin lời tiểu nhân, muốn giết ta?”
“Bọn ta nhiều người như vậy, chỉ là phối hợp hiệu lực mà thôi, thật sự cho rằng bọn ta dễ bắt nạt sao?”
“Shirley tướng quân.”
“Ngươi xử lý như vậy, ai mà phục?”
Chu Giáp vừa dứt lời, sắc mặt mọi người liền thay đổi.
Sự bất mãn trong lòng đối với quân đội cũng dần dần hiện ra, bọn họ nhìn về phía quân đội.
Shirley chìm lòng.
Không ổn.
Ả ta đã gặp loại tình huống này rất nhiều, đây là dấu hiệu của bạo loạn và phản kháng.
Nhưng ở trong quân đội có rất nhiều cao thủ trấn giữ, cho dù có người bất mãn, dám phản kháng thì cũng bị trấn áp trong nháy mắt, không thể nào gây sóng gió được.
Ở đây thì không được.
Người của Shirley không nhiều, phần lớn là dựa vào những thế lực khác.
Lỡ như…
“Mẹ kiếp!”
Shirley quát lớn:
“Chết đi!”
Chưa từng bị xúc phạm như vậy, càng không thể chấp nhận chuyện mình bị uy hiếp, Shirley gầm lên giận dữ, vung kiếm chém về phía Chu Giáp.
Tuy rằng Shirley giỏi bắn cung, nhưng ả ta cũng không quên nguy hiểm khi đánh gần, để bù đắp khuyết điểm, Shirley còn luyện một bộ kiếm pháp tinh diệu.
Kiếm sắc bén xé toạc không khí, chém xuống.
“Rầm!”
Chu Giáp giơ khiên lên, phản chấn chi lực của Tứ Tượng Khiên Chấn đánh tan kiếm quang, Chu Giáp vận động cổ tay, cầm rìu hai lưỡi.
Chu Giáp trừng mắt, lôi điện bùng nổ.
“Làm gì vậy?”
“Dừng tay!”
“Hai vị, mau dừng tay!”
Hiện trường đại loạn, mọi người lao đến, tách Chu Giáp và Shirley ra.
“Chu Giáp, đừng kích động, đừng kích động.”
“Tướng quân, Chu Giáp không hiểu chuyện, xin ngài bớt giận.”
“…”
Shirley tức đến run người, nhưng khi nhìn Chu Giáp, ả ta cũng không nhịn được mà phải nheo mắt.
Khoảng cách quá gần.
Tuy rằng Chu Giáp chỉ là Hắc Thiết sơ kỳ, nhưng Shirley chưa chắc đã chiếm ưu thế, nếu như họ Chu kia liều mạng, kết quả chưa chắc đã…
“Hừ!”
Shirley hừ lạnh, đẩy những người vây quanh ra:
“Ta biết rồi, phái họ Chu kia đi tuần tra, tìm cho ra Mông Nam.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo